[ 1 LẦN ]
Thật lòng lần này , ít nhất là cũng đã 1 lần
Em đã được yêu anh
Thật lòng lần này , ít nhất là cũng đã 1 lần
Em mong được có anh
Thật lòng lần này , ít nhất là cũng đã 1 lần
Em muốn ta là của nhau
Và cũng thật lòng 1 lần này , em bjết người anh yêu đã không fải là em
Cảm ơn những lần jả vờ vô tư của anh đã không làm em đau đớn
Cảm ơn về 1 vòng tròn của tình yêu
Đến nhẹ nhàng và đi thật nhẹ nhàng
Nhanh đến nỗi em đã không kịp đau
Nhanh đến nỗi anh đã không kịp tin
Tình yêu của em lớn và thầm lặng lắm anh ơi
Anh chả thể tin đâu
Như thế cũng tốt
Em đang cần 1 vết thương nhân tạo
Và bây jờ em cũng đã có 1 vết thương mang tên anh
Thôi thì anh cứ đi nhé
Em trả lại anh ngày nắng xanh,
Một miền ký ức quá mong manh,
Trả anh con phố "thèm" chân bước.
Nước mắt vô tình nhớ đến anh.
Em trả anh về với nắng xanh
Để anh nhẹ bước, vết thương lành,
Để tay anh nắm tay người khác.
Man mác em về phố vắng tanh.
...
Em biết rồi anh sẽ quên nhanh!
[ Thế nhưng ]
Em phải làm thế nào để em quên anh...
Em........
Không thể quay lại quãng thời gian ấy.
Không thể tìm lại con người ấy.
Đôi lúc với tay lên bầu trời, chợt nhận ra mình không thể chạm. Điều đóbình thường thôi.
Đôi khi đưa tay về phía trước, trống rỗng, vô tình, tay chẳng có tay ôm. Điều đó buồn đau biết nhường nào.
Em cố giấu yêu thương cùng bao giấc mơ ngày nào bên nhau, để giờ chỉ mình bóng em.
Làm sao để xóa hết những ký ức bên nhau hôm nào để lòng bớt đau?
Cố quên anh!
Cố quên nhau!
Cố quên hết!
Vì sao lại đến bên em, yêu em, cho em niềm tin, cho em hi vọng
Để rồi cất bước ra đi cùng ai, lãng quên tháng ngày mình có nhau?
Trả lại cho em niềm tin cùng bao ngọt ngào, chua xót bên nhau vượt qua.
Đến bao giờ em mới quen được cuộc sống không còn anh?
[ WHY? ]
Sao bảo mỗi người sinh ra riêng dành cho 1 người?
Vậy mà bây giờ, có đến 2 người cần duy chỉ 1 người.
Sao bảo mỗi người là 1 mảnh ghép?
Vậy mà bây giờ, có đến 2 mảnh ghép khác vừa khít với mảnh ghép này.
...
Sao bảo yêu nhau thì có thể làm tất cả vì nhau?
Vậy mà bây giờ, không thể thôi-yêu-nhau vì nhau.
Có thể chia tay vì yêu nhưng không thể thôi yêu vì yêu.
Tình yêu của chúng ta như những vòng xoay ngựa gỗ, cứ xoay hoài xoay mãi mà khoảng cách giữa 2 người thì vẫn vậy.
Đến bao giờ tay em mới có thể chạm được anh?
Hay đến cuối cùng, khi những vòng xoay không còn xoay nữa thì cũng là lúc mỗi người đi về 1 hướng?
Những kỷ niệm vui hay buồn cũng chỉ là kỷ niệm, vòng xoay dù có quay lại vị trí cũ xưa thì khoảnh khắc cũng đã khác đi.
Thế giới anh bây giờ ra sao? Thế giới ấy vắng em như thế nào? Từ lúc nào, chúng ta chia thành 2 nửa, thế giới anh và thế giới em?
[ WAITING ]
Cứ mong chờ 1 ngày nỗi đau sẽ tan thật mau.
Sao từng ngày nỗi đau dần sâu?
Em không thể nào quên mau.
...
Chúng ta phải cách xa nhau, sẽ chẳng còn yêu dấu.
Chỉ là những ký ức trôi về biển xa rồi, không nụ cười trên khóe môi.
Vùi chôn cơn đau và nỗi nhớ xa xăm khi giờ đây còn yêu anh lắm.
Nguyện cầu cho anh yên vui, mãi mãi nồng say... không như ta ngày hôm nay.
[ AND ]
Với tất cả những điều em nhận được, em cám ơn anh!
Với tất cả những điều em đánh mất, em xin lỗi anh!
Và với tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai, em yêu anh!
| HPT
|
-----------------------------
Yêu là thế đó, mà thế đã đáng là bao!?